2 cô nàng bồi bàn giành giật mút buồi khách thân quen, nhu dịu dàng khó tả. Tôi từ từ nằm trên giường, nàng đắp chăn cho tôi, phớt lờ ánh mắt nghi ngờ của tôi. Lúc tôi hỏi nàng là ai, vì sao trong mắt lại hiện lên một tia buồn bã? Nỗi buồn đó từ đâu đến? Có phải chỉ là ảo giác của tôi không? Có lẽ gần đây đầu óc tôi quá mệt, tôi không nhớ rõ nàng là ai, 2 nữ phục vụ bàn tranh nhau bú cặc khách hàng nhưng mơ hồ có cảm giác quen thuộc. “Có đói không, tôi cho người làm đồ ăn cho anh…” Sau khi nàng đặt cái gối sau đầu tôi và nói một câu với tôi rồi quay đi. Giọng điệu dịu dàng, không có một chút